Vào ngày 11 tháng 9 năm 2003, một người đàn ông ở Norfolk, Virginia đã gọi đến đài phát thanh địa phương để chia sẻ lại câu chuyện của ông. Tên của ông là Robert Matthews.
Một vài tuần trước ngày 11 tháng 9 năm 2001, vợ chồng tôi biết tin vợ tôi đã mang thai đứa con đầu lòng. Cô ấy bèn lên kế hoạch đi thăm cô chị gái ở California. Trên đường ra phi trường hôm đó, chúng tôi cầu nguyện xin Chúa ban phước cho vợ tôi có một chuyến bay bình an, xin Ngài luôn ở cùng cô ấy.
Sau khi cầu nguyện xong, đi được một đoạn thì tôi nghe tiếng nổ vang lên và xe chúng tôi lắc mạnh. Bánh xe bị nổ lốp! Tôi cố gắng nhanh chóng thay bánh xe mang theo kèm, nhưng cuối cùng vợ tôi cũng trễ chuyến bay. Cả hai vợ chồng đều buồn bã, và chúng tôi lái xe về nhà.
Tôi nhận được điện thoại của Bố tôi, ông vốn là nhân viên sở cứu hỏa New York đã về hưu. Ông hỏi số hiệu chuyến bay của vợ tôi, nhưng tôi nói vợ tôi bị lỡ chuyến bay mất rồi. Bố tôi cho tôi biết chuyến bay của vợ tôi là một trong những chiếc đã đâm vào toà tháp phía nam trong vụ khủng bố vừa xảy ra. Tôi thật sự sốc chẳng thốt được lời nào.
Rồi Bố tôi cũng cho biết rằng ông sẽ đến đó ngay để giúp đỡ. “Đây là sự kiện mà Bố không thể ngồi nhà xem được, Bố phải làm gì đó.” Đương nhiên là tôi rất lo cho sự an toàn của ông, nhưng quan trọng hơn là vì ông chưa bao giờ dâng đời sống mình cho Chúa cả.
Sau một cuộc nói chuyện ngắn, tôi tin rằng Bố tôi đã có một chút ý niệm về Chúa. Trước khi ông gác máy, ông dặn tôi, “Nhớ chăm sóc cháu nội của Bố đó.” Đó là những lời cuối cùng Bố tôi nói với tôi, vì ông đã chết trong khi ráng sức giải cứu những nạn nhân của vụ khủng bố.
Niềm vui vì Chúa đã nhậm lời cầu nguyện và giữ gìn vợ tôi bình an, bây giờ nhanh chóng chuyển thành sự oán giận Chúa. Tôi trách Chúa, trách ba tôi cứng lòng, và trách cả bản thân mình.
Gần hai năm trôi qua, tôi vẫn còn trách Chúa sao lại đem Bố tôi đi sớm như vậy. Con trai tôi sẽ chẳng bao giờ thấy mặt ông nội, Bố tôi chưa tin nhận Chúa, và tôi chưa kịp nói lời vĩnh biệt Bố.
Rồi một việc xảy ra. Cách đây hai tháng, tôi đang ngồi ở nhà với vợ con thì có tiếng gõ cửa. Hai vợ chồng tôi nhìn nhau, nhưng chẳng đoán ra ai cả. Khi tôi mở cửa, có một cặp vợ chồng và một đứa trẻ con. Người đàn ông nhìn tôi và hỏi có phải Bố tôi tên là Jake Matthews không. Tôi trả lời đúng thế. Anh ta lập tức siết lấy tay tôi và nói, “Tôi chưa bao giờ có cơ hội để gặp mặt Bố anh, nhưng thật vinh hạnh được gặp con của ông ấy.”
Rồi anh ta giải thích với chúng tôi rằng vợ anh trước đây đã làm việc tại toà nhà Trung Tâm Thương Mại Thế Giới, và đã bị kẹt bên trong khi vụ tấn công xảy ra. Lúc ấy, cô ta đang mang thai và được tìm thấy nằm dưới đống gạch vụn. Anh ta giải thích rằng Bố tôi là người đã tìm ra vợ anh và giải cứu cô. Nước mắt tôi tuôn trào khi tôi nghĩ đến việc Bố tôi đã hy sinh mạng sống của ông để cứu những người như thế này.
Người đàn ông nói tiếp, “Có một điều nữa anh cần biết.” Rồi người vợ cho tôi biết khi Bố tôi giải cứu cô, cô đã nói về Chúa cho ông và ông đã tin nhận Ngài. Tôi khóc nấc lên khi nghe tin này. Bây giờ, tôi biết rằng khi tôi về Thiên Đàng, Bố tôi sẽ đứng bên cạnh Chúa Giê-xu để đón tôi, và như thế là gia đình người đàn ông kia cũng có cơ hội để cám ơn Bố tôi trực tiếp vậy.
Sưu tầm