C âu chuyện tôi sắp kể cho quí vị đây, là câu chuyện thật trên chính đời sống của tôi. Qua hoạn nạn tôi mới hiểu, không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của Đức Chúa Trời dành cho con người.
Vào một buổi sáng đầu năm 2013, đột nhiên tôi thấy đau đầu khủng khiếp, tôi cảm thấy con người mình có điều gì đó không ổn. Tay chân tôi không còn cảm giác thật nữa, và thực sự nó đang mất dần cảm giác. Mắt tôi nhìn cũng không còn chính xác nữa, bàn chân tôi bắt đầu bước đi khó khăn, nó không còn chịu theo sự điều khiển của tôi. Miệng tôi méo dần, khuôn mặt biến dạng, sự sợ hãi bắt đầu vây phủ tôi, và lòng tôi thúc giục rằng phải đi bác sĩ ngay.
Tôi vội vã đi ra khỏi nhà, trong trạng thái đau đầu, mặt méo, chân tay co quắp, đầu óc không còn minh mẫn nữa...Tôi leo lên xe, lái đến chỗ bác sĩ (sau này nghĩ lại, tôi không hiểu nổi, là tôi đã đến bác sỹ như thế nào), khi đến trước cửa phòng khám của bác sĩ, tôi tìm thẻ bảo hiểm thì...quên nó ở nhà. Tôi muốn quay về, nhưng không kịp, bởi tôi không thể nào lết đi tiếp được nữa, các chi thể của tôi nó không còn chịu não bộ của tôi điều khiển nữa. Tôi liều bấm chuông và lết vào cầu cứu bác sĩ. Vừa nhìn thấy tôi và nghe tôi ú ớ trình bày (lúc này lưỡi của tôi đã bị co lại, phát âm không còn chính xác), chẳng biết những người bác sĩ và y tá họ có hiểu tôi nói không, nhưng họ đã gọi xe cứu thương chở tôi vào bệnh viện cấp cứu.
Các bác sĩ kết luận:„Tai biến mạch máu não nghiêm trọng (Schlaganfall)“. Tôi phải nằm bất động, nửa cơ thể bị liệt, miệng méo xệch, lưỡi cứng lại, đau đớn, mụ mẫm, đầu óc lơ mơ...
Qua hai tuần nằm viện mà bệnh tình không giảm, các bác sĩ quyết định chuyển tôi đến một bệnh viện chuyên khoa để điều trị tiếp. Bác sĩ nói:“Anh cần phải điều trị ít nhất từ sáu tháng đến một năm, mới có thể hồi phục,,. Tôi buồn bã, thất vọng, bực bội, đau khổ ê trề. Tôi dễ cáu bẳn với mọi người, tôi rên siết trong nỗi đau đớn mà tôi đang phải gánh chịu.
Thưa quí đồng hương. Nếu chỉ vậy thôi, thì không có gì đáng viết ra đây. Nhưng thưa quí vị, có một điều đặc biệt đã xảy ra, tôi được chứng kiến một phép lạ mà Chúa Giê-xu đã làm trên con người gần như tàn phế của tôi.
Xin kể cho quí vị, tôi là người tin Chúa Giê-xu, sinh hoạt trong Hội Thánh Tin Lành Việt Nam Hamburg, nhưng có lúc tôi đã sống như người không tin Chúa. Lúc còn khỏe mạnh, tôi cậy vào sức của mình, tôi chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày nào đó tôi lại giống như bây giờ, tôi tưởng rằng mình có thể sống khỏe và làm được mọi điều mình muốn. Do suy nghĩ chủ quan ấy, mà dần dần tôi xa lánh Chúa và Hội thánh, xa lánh anh chị em, tôi mải mê làm theo đường lối của riêng mình. Bây giờ, một thực tế thật phũ phàng là tôi đang bất lực trước bệnh tật, bất lực hoàn toàn, mọi sự với tôi dường như đã kết thúc. Sức lực không còn, ô tô, việc làm không còn, bản thân thì không thể tự sinh hoạt được, tôi phải nhờ hoàn toàn vào sự giúp đỡ của người khác.
Đến lúc này, tôi mới chịu hạ mình xuống ăn năn, tôi kêu cầu với Chúa Giê-xu để Ngài tha lỗi cho tôi. Ngài đã đáp lời tôi, lần lượt các ngày trong tuần, anh chị em trong Hội thánh đến thăm, cầu nguyện để Chúa Giê-xu chữa lành cho tôi. Họ đem cho tôi đồ ăn, chăm sóc tôi như chăm sóc chính họ, họ nói những lời khích lệ, động viên tôi, và hát thánh ca cho tôi nghe...Có lúc liếc nhìn xem khuôn mặt của họ, thấy trên mắt họ những giọt nước mắt tràn đầy tình yêu dành cho tôi...
Bây giờ tôi mới hiểu ra rằng, dầu tôi yếu đuối, lỗi lầm và xa cách Chúa, nhưng Chúa vẫn yêu tôi, anh chị em trong Hội thánh vẫn yêu tôi. Tôi bắt đầu cảm nhận trong cơ thể tôi có một nguồn năng lực mới đang chạy rần rần trong con người của tôi, tôi thấy bệnh tình của mình bắt đầu thuyên giảm, tay chân có dấu hiệu cử động, tôi bắt đầu nói, dầu ngọng ngịu, nhưng đầu óc thì giảm bớt đau từng ngày...Có một sức mạnh kỳ lạ đang giúp cho thân thể bại liệt của tôi trỗi dậy mạnh mẽ. Tôi bắt đầu tập co duỗi tay chân, mỗi ngày thấy sức khỏe khá dần lên, sự đau đớn, buồn bực, thất vọng đang mất dần từng ngày. Thay thế vào tấm lòng của tôi bây giờ là sự bình an, vui mừng và hy vọng. Tôi đọc được Kinh Thánh và cầu nguyện, tôi còn hát thánh ca, tuy giọng hát còn chút méo mó, ngọng ngịu. Lòng tôi vui mừng tạ ơn Chúa.
Sau ba tháng nằm viện, tôi được khỏi bệnh và xuất viện, sớm hơn dự đoán của bác sĩ. Tôi biết chắc rằng, Đức Chúa Trời đã phù hộ giúp đỡ cho tôi trong khi hoạn nạn, Ngài đã làm phép lạ, chữa lành cho tôi sớm hơn dự đoán, ngoài sức tưởng tượng của tôi và bác sĩ. Hiện giờ, tôi là một người khỏe mạnh, quí vị nhìn xem bức ảnh trên, tôi mới chụp tại Hội thánh, tôi trẻ hơn so với tuổi của mình.
Bạn thân yêu, qua hoạn nạn tôi mới hiểu rằng, chẳng có ai thành tín như Đức Chúa Trời, Đấng toàn năng, đã yêu thương, tha thứ và chữa lành cho tôi. Với kinh nghiệm quí báu này, tôi xin gửi lời nhắn nhủ quí báu đến bạn là: Đức Chúa Trời yêu bạn! Ngài muốn cứu bạn !
Tám năm trước, được cảm động về tình yêu của Ngài, tôi đã quì gối đọc lời tuyên xưng đức tin: „Kính lạy Đức Chúa Trời là Đấng dựng nên trời đất, con là tạo vật do tay Ngài làm, con tin Chúa Giê-xu là con Đức Chúa Trời đã giáng sinh xuống trần gian để chết thay tội cho con. Cầu xin Cha tha hết mọi tội lỗi cho con, và tiếp nhận con về làm con của Ngài. Xin ban phước cho cuộc đời con được khỏe mạnh, hạnh phúc, bình an và thịnh vượng. Con cám ơn Ngài và cầu nguyện trong danh của Chúa Giê-xu Christ. A men !“.
Tôi đã trở nên con cái của Đức Chúa Trời qua sự xưng nhận đức tin như vậy. Nếu hôm nay, bạn mong muốn thật lòng để trở thành con cái của Chúa, thì lời cầu nguyện trên cũng đã dành sẵn cho bạn.
Chúc bạn hạnh phúc !
Nguyễn Khắc Hùng.